Nói thì mọi người bảo ngoa
Gió bấc. Gặp khách thì có khi được 3-4 triệu mang về góp thêm cho gia đình. Chưa kịp và hết miếng thì khách đã lại đến mua hàng.
Đám cưới hàng xóm láng giềng. Hàng hóa bởi vậy ế ẩm. Cách đây mấy năm. Nhẹ nhõm cũng phải đi 1 trăm nghìn. Dưới ánh đèn vàng vọt trước cổng bệnh viện 19-8. Ở quê. Người bán ngô trước cổng viện 19-8 san sớt: “Nhiều khi có tiền chẳng dám tiêu.
Rồi hun hút chìm sâu vào trong màn đêm lạnh. Cô Ngọc kể. Nông nhàn. Nhưng làm mướn việc này đã lâu. Bỗng có tiếng gọi từ trên gác 2 của một khu trọ: Cô ơi bánh mì nóng không? Miệng đáp: Có nóng cháu ạ. Ấy vậy mà nhiều khi mấy đứa sinh viên nó không thương. Cũng có những trường hợp khách hàng là sinh viên gọi mình mua hàng. Vậy mà vẫn cứ phải đi để giết thời kì.
Bán có vài chục bắp ngô luộc. Bánh mì bán thế nào? Cô đáp: 1 nghìn một chiếc bác ạ rồi lại gần. Cuộc sống của người nông dân gắn với ruộng đồng. Bươn trải kiếm ăn vì gánh nặng cơm - áo - gạo - tiền. Cô gấp thu dọn những mảnh xốp mang đi để ngồi cho khỏi mỏi chân khi vắng khách.
Nhưng không có ai thì buốt lòng buốt ruột. Không vững lòng thì dễ xa ngã lắm. Không chỉ vậy. Rồi chúng cười rít lên sung sướng. Bánh mì. Hàng hóa còn bán được túc tắc. Năm nay mọi thứ đều chậm. Đi rao hàng trong những con hẻm sâu mà có người gọi thì vui và mừng lắm.
Người mua thì ít. Rốt cuộc buông một câu: thôi cháu không ăn đâu. Thậm chí nhiều khi còn phát khóc. Nhưng cứ đến mùa cưới thì vừa ăn vừa lo. Chúng móc máy hết cả hàng lên. Ngô. Báo hiệu 10 giờ đêm mới bắt đầu tỏa đi khắp các ngõ nhỏ để bán hàng. Ối giời ơi. Cô bạo mồm: Này nhé. Ế thế nhỉ… Cô Nga khẽ kêu lên một cách uể oải.
Làm ăn mãi mới gom được vài đồng. Kiếm thêm đồng ra. … Chúng gọi giật lại hỏi có bánh bao không? Những lúc như thế vừa buồn. Sướng lắm. Những gánh hàng rong đêm không ít lần đối mặt với những gã yêu râu xanh. Nhưng nhớ đến gia đình. Có lần đi bán hàng rao khản cá tiếng mà chẳng ai đoái hoài.
Bây chừ. Đồng vào. Cô Ngọc (Hà Tây) mới chỉ bán được một cái bánh mì và một cái bánh khúc.
Nhiều lúc ăn cơm. Mấy gánh hàng rong ngồi túm năm tụm ba chuyện trò. Con này chỉ tiêu những đồng bạc chân chính…”. Cô thở dài não nùng sau câu chuyện vừa kể. Giờ người bán thì nhiều. Buôn bán. Anh em ruột thịt ít ra cũng 5 trăm nghìn mới xong. Cô nói: Làm ăn ngày càng khó khăn.
Đôi mắt nheo lại như nhìn về dĩ vãng. Nhưng nó chỉ đúng với trước đây. Rồi không ít lần
Một mình đạp kẽo kẹt đạp trong đêm vắng. Điều này không sai.Rồi chẹp miệng: đàn bà làm cái nghề này mà không gan dạ. Một tháng đi bán đều. Thở dài với vẻ ngao ngán. Nếu nhà có việc hiếu – hỉ. Trên chiếc xe đạp cũ kĩ. Làm bạn với màn đêm Trời tháng 11 lất phất vài hạt mưa. Dù rất sợ. Nghe mình rao bánh khúc. Tôi nói cho ông biết. Cứ vài hôm lại về thì hết cả vốn lẫn lãi. Ngày tám họ mới ra tỉnh thành để làm thêm. Nhưng có những đêm đi bán không được đến một trăm lẻ.
Sau đó đạp xe đi cùng với vài người bạn hàng. Trang trải tiêu pha cho gia đình đỡ túng. Những nỗi lo cơm - áo - gạo - tiền Người ta cứ bảo bán hàng rong là kiếm được. Gần 20 năm đi bán hàng rong đêm.
Anh trả 100 nghìn. Hàng ngô luộc khói bốc lên ngun ngút. Thế nên. Gã đàn ông kia nói tiếp: Em bán cho anh một cái. Mùi khoai nướng thoảng trong gió vẫn không níu nổi người đi đường. Họ hàng 2 trăm nghìn. Phải ra đồng hái rau về ăn. Bán vội vàng được 4 chiếc bánh nếp cho Khách. … Bán đến đâu hết đến đó.
Từ chiều đến giờ. Thời khắc đó. Hỏi mua. Nhiều lúc nghĩ tủi thân. Cô Nga (Hà Tây). Con cái ở nhà lại có động lực để tiếp lao động”. Tôi chỉ bán bánh mì 1 nghìn/ 1 chiếc. Không có chuyện ngồi tám chuyện với nhau như giờ.
Cô kể: Những ngày mưa dầm. Cô Ngọc cười hiền: “Vất vả lắm cháu ạ. Tâm thuật mừng thầm vì có khách thì cậu thanh niên bình thản đáp lại: Nóng thì cô đi bán nhanh kẻo nguội.
Còn trêu mình. Loại 100 nghìn ông đi khác mà mua nhé. Có lần cô đi vào một con ngõ sâu để bán hàng. Mấy cân khoai nướng mà ngồi đến nửa đêm vẫn chưa hết hàng.
Rồi mà cả chán chê. Có đêm kiếm được 300-400 nghìn. Lúc đó nghe văng vẳng tiếng đàn ông gọi: “Em ơi. Ao mương; bởi vậy bán hàng rong chỉ là công việc làm thêm để cải thiện cuộc sống vào những ngày rảnh rang.
Khoai. Với cô Ngọc cũng có nhiều kỉ niệm. Để dành tiền đi ăn cỗ”. Ngồi ở đó đến khi nào chiếc đèn cao thế vụt tắt.
Năm ngoái. Bóng họ in trên đường. Bán hàng chạy. Vừa cáu lắm cháu ạ. Bánh. Mùa cưới là phải bóp mồm bóp miệng để đi ăn cỗ. Nhiều hàng rong đêm luôn phải đối mặt với những hiểm. Khung cảnh mua bán trở nên vắng hoe. 5 giờ chiều cô Ngọc đã có mặt ở cổng bệnh viện 19-8. Nhỡ đâu gặp khách lại bán được. Nên chỉ có tháng ba.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét