Anh phản ứng: “Có mỗi việc ở nhà trông con mà cũng phàn nàn
Tôi chẳng đáng để anh bỏ công bỏ sức mua một bó hoa dành tặng.Tôi hôn phối sớm nhất lớp. Chồng ráo. Để đây trông cho. Chia sẻ những clip. Hôn nhân đến chuyên mục Yêu và Sống và Tương tác bạn đọc. Anh thẳng tay ném vỡ cái cốc tạo nên một tiếng choang nghe điếng tai. Phải nhận ra lỗi mà bỏ tính đó đi”. Buồn cười và giải thích có bó hoa đó thì anh còn mua thêm làm gì. Lỡ miệng quát lác: “Anh cút đi!” Quá ức chế.
Vn. Nhưng nghe đâu mối quan hoài anh dành cho tôi đang nhạt đi (Ảnh minh họa) Tốt nghiệp đại học ở tuổi 22.
” Tôi chán trường với cách giải thích cùn cối của anh. Anh cũng không nói gì.
Anh cảm thấy điếm nhục vì tôi nói thế có nghĩa tôi đuổi anh. Nhưng giờ tôi đã có hai đứa con. Chẳng dám nghĩ đến cuộc sống gia đình của mình. Cha mẹ thì bảo: "Lấy sớm chút cũng được. Đã nhiều lần tôi bảo: " Em xin anh.
Mỗi lần cáu gắt tôi thực thụ hối hận và không muốn lần sau tái diễn. Mua hoa về tặng vợ ngày 20/10 (Ảnh minh họa) Đến hôm nay. Tôi lại cảm thấy lo sợ khôn cùng. Liên tục tôi đập quạt nan xuống dưới đất gần chỗ con tôi nằm. Tâm lý. " Thấy vậy. Tôi và anh lại cãi nhau. Đặc biệt hay cáu gắt. Tôi càng “sôi máu”. Hạnh phúc khi tìm được người chồng như vậy. Hình ảnh hay thắc mắc khó nói về tình yêu.
Ai mà chịu được". Nhưng quả thực. Anh mua bó hoa tặng một chị để có việc nhờ vả. Phải sửa. Anh sẽ mua thêm bó khác để tặng em. Buồn bực. " Lời nói của anh như “thêm dầu vào lửa”. Giờ đã được 4 năm. Trước cơn giận của anh. Không nuôi được thì đừng có nuôi. Đừng có thách. Tôi ca cẩm rằn g: "Anh đi làm nhiều quá em cũng không thích. Tôi không là một người mẹ tốt. Theo anh. Ai sống với tôi cũng cảm thấy khó chịu.
Khinh anh. Dù gia đình nó không khá giả nhưng tính tình thế là thích rồi. Một lần nữa tôi không kềm chế được cơn tức giận. Ngày nào cũng từ sáng đến 7h tối chưa kể đi công tác
Tôi đi lên nhà. Hóa ra. Những lúc đó anh đừng nói điều gì thêm”. Tôi thực sự chẳng thiết sống. Không khéo léo# trong cư xử. Cốt là thông thường quan tâm đến nhau.
Về nhà. Song. Có thể anh không bồ bịch. Chúng bạn ai cũng nói tôi thật có phúc. Tiền chẳng để làm gì. " Anh bảo: " Em đã biết rồi thì cần anh nói làm gì? Nếu không có bó hoa đó. Biết quan hoài thu vén gia đình. Tính hạnh em hay cáu. Và thế là anh ném bình sữa rồi văng tục. Com. Nhưng em muốn anh nói thật. Anh bức xúc. Tôi khóc lóc. Tôi biết rằng lấy tôi anh chẳng được sướng như những người đàn ông khác.
Tôi tự hỏi liệu có phải chăng là do sức ép vì mối quan hệ giữa tôi và em chồng không tốt? Hay vì tôi luôn cảm thấy không hề tự tín trước chồng? Tôi thường mặc cảm vì mình nấu ăn không ngon. Nhưng dù có khóc lóc hay giảng giải thế nào thì anh cũng không chấp nhận… Sau chuyện này.
Còn nếu không có thì anh mua. Chẳng là đợt 20/10 vừa qua. Anh lại theo chân tôi để nói rằng tôi vô lý. Tôi mới “thăm dò” anh: "Bao năm nay em không yêu cầu gì trong ngày lễ tết. Tháng trước là tròn hai tháng tôi sinh con. Tôi không biết làm cách nào để khống chế những cơn giận dữ. Giỏi đi mà kiếm tiền. Gia đình không phong lưu nhưng cũng gọi là tạm ổn. Nhiều khi tôi muốn thoát ra khỏi những tội nhân này.
Coi anh là ở rể. Mệt mỏi. " Tôi cũng cảm thấy mình may mắn.
Bởi anh giải thích: "chẳng thể được. Tôi không thể kiềm chế nổi mình mỗi lúc vợ chồng bắt đầu tranh biện hay có tín hiệu cáu giận. Vậy mà cũng chẳng được bao lâu. Đó là tôi cậy rằng anh đang ở trong ngôi nhà anh xây trên phần đất bác mẹ tôi cho. Nhưng hôm đó chị này lại đi cùng một người bạn và anh cầm bó hoa về. Tôi “ngã ngửa” khi biết cội nguồn của bó hoa đó.
Đằng sau sự “tạm ổn”. " Vừa phải thôi. Tôi vui vì bao nhiêu năm yêu rồi lấy nhau tôi và anh đều thoải mái rằng quà và hoa không thực sự quan trọng trong những ngày lễ tết. Giờ tôi đã có hai đứa con. Tôi cứ ngỡ là dành cho tôi. Sao tôi làm được và hơn thế nữa tôi biết mình quá yêu anh… Mời độc giả gửi bài viết tâm can.
Chẳng muốn cãi nhau. Tôi những tưởng anh tâm lý. Mọi ý kiến san sẻ độc giả có thể gửi về hòm thư: banbientap@xahoi.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét